"Không cần tự phỉ báng bản thân" Lâm Hạo Vũ căn bản cũng không hiểu Phương Tử Ninh nói gì, chỉ theo bản năng an ủi cô. Ánh mắt của hắn lúc này mới nhìn vào tấm hình vừa nhận được. Ừ, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp hình quả nhiên xuất sắc! "Quên đi ngực mình nhỏ bé? Tôi đang nói sự thật, vóc dáng của tôi thật tệ, nếu lẫn vào đám đông sẽ tìm không ra, tin tôi đi, bất kỳ người đàn ông nào cũng thích những vùng đất núi non trù phú, chứ không thích vùng đất bằng phẳng khô cằn" Phương Tử Ninh càng nói càng cảm thấy đau lòng. Lâm Hạo Vũ bây giờ mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Phương Tử Ninh, không khỏi liếc nhìn vào ngực cô. Mặc dù không phải là "Ba đào mãnh liệt", nhưng cô vẫn còn đang ở tuổi dậy thì... Trời! Hắn nghĩ gì thế? Lâm Hạo Vũ vội vàng quay đầu đi. "So với những phụ nữ có bộ ngực đầy đặn khác, tôi căn bản là bằng phẳng, phải không?" Phương Tử Ninh lại đau lòng hỏi. Trời! Cô có thể hỏi một người đàn ông hoàn toàn bình thường như hắn loại vấn đề này sao? Lâm Hạo Vũ không biết là nên tức hay nên cười. "Anh có thích những phụ nữ có bộ ngực lớn không?" Phương Tử Ninh tò mò hỏi. Trong lớp cô, con trai mười người thì có chín sẽ thích phụ nữ có bộ ngực lớn, mặc dù cô cảm thấy ngực lớn có gì mà đẹp, nhưng xu hướng của đàn ông đều như thế mà! Lâm Hạo Vũ nhìn phong cảnh ngoài xe, phớt lờ câu hỏi của Phương Tử Ninh. "A, tôi nói trúng ý rồi nên anh xấu hổ?" Phương Tử Ninh ghé vào tai Lâm Hạo Vũ nói. Lâm Hạo Vũ vẫn không để ý đến cô, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến nơi, thanh toán tiền xong, Lâm Hạo Vũ kéo Phương Tử Ninh xuống xe. "Chúng ta đi ăn món ăn Nhật Bản." Vừa nói, hắn vừa hướng một nhà hàng kiểu Nhật có vẻ rất cao cấp đi tới. "Phụ nữ Nhật Bản thật sự rất dịu dàng." Đến phòng ăn, ngồi xuống, Phương Tử Ninh nhìn một phụ nữ Nhật Bản đang mặc kimônô nói. Lâm Hạo Vũ chau mày, không lên tiếng. "Đàn ông các anh nói chung ai cũng hi vọng có thể cưới được một cô vợ như vậy đi!" Phương Tử Ninh tiếp tục nói. Bởi vì phụ nữ thường coi người chồng ví như cuộc sống của mình. Họ tôn sùng chồng như thần thánh. Khi chồng nói một, họ tuyệt đối không dám nói hai. Nhưng nếu là cô, cô sẽ không được như thế. Lâm Hạo Vũ uống một hớp rượu trong suốt, không trả lời. Hắn hoàn toàn không đồng ý quan điểm của cô. Người vợ phải tùy lúc, tùy thời mà dịu dàng, chứ cưới một người giống như con búp bê vải, không có ý tưởng, không có quan điểm riêng, chỉ biết một mực ngoan ngoãn, đó mới là nỗi buồn của đàn ông. Khi Lâm Hạo Vũ im lặng, cô cảm thấy mọi việc có lẽ đều ổn, nên tiếp tục uống ly rượu của mình. "Sau khi uống rượu này, sao cả người tôi có cảm giác lâng lâng?" Uống hai ly rượu vào bụng, Phương Tử Ninh đã say. "Cô say." Lâm Hạo Vũ nhẹ nhàng đoạt lấy ly rượu trong tay cô, nhỏ giọng nói. Mới vừa rồi hắn đang tập trung suy nghĩ, không để ý đến cô, không nghĩ tới cô cứ như vậy mà uống say. Lúc này, nhìn hai gò má cô ửng đỏ, đôi mắt như sương mù, tràn đầy tình cảm. Khiến hắn không khỏi nghĩ muốn ôm cô vào lòng, độc hưởng dáng vẻ yêu kiều của cô. "Tôi rất tỉnh táo, nếu không anh có thể kiểm tra." Người say rượu có đánh chết cũng không thừa nhận mình say. "Đúng, cô không say, là tôi say! Thôi, chúng ta đi về." Cùng với người say tranh chấp, chẳng có ích lợi gì. Lâm Hạo Vũ gọi phục vụ tính tiền, chuẩn bị rời đi, "Người Nhật Bản thật là keo kiệt, rõ ràng có rất nhiều tiền, nhưng ngay cả cái ghế cũng còn dư lại" Phương Tử Ninh muốn đứng lên, nhưng đôi chân tê dại không đứng nổi, không nhịn được oán trách nói. "Tôi đỡ cô." Lâm Hạo Vũ đỡ Phương Tử Ninh đang choáng váng đầu óc, rời khỏi nhà hàng. -------------------------------------------------------------------------- Trở lại khách sạn, đi thông qua đại sảnh, Lâm Hạo Vũ hướng bàn tiếp tân nói: "Phiền lòng cho tôi xin một ly trà giải rượu, đưa đến phòng số 05." Nói xong, hắn dìu Phương Tử Ninh về phòng cô, đem cô đang luôn miệng kêu la cạn chén, đặt trên giường. "Hạo Vũ, chúng ta uống một ly nữa." Phương Tử Ninh từ trên giường đứng lên đi về phía Lâm Hạo Vũ nói. Leng keng... Chuông cửa phòng khách vang lên, phục vụ đưa trà giải rượu lên. Lâm Hạo Vũ đi đến mở cửa, cầm ly trà giải rượu đi vào. "Được, đây là của cô." Lâm Hạo Vũ đưa trà cho Phương Tử Ninh nói. "Nâng ly mời trăng sáng." Phương Tử Ninh giơ ly trà lên, hơi ngửa mặt, uống vào. Nếu cô nhớ không lầm, rượu phải có vị cay, chứ không phải đắng như thế này. Phương Tử Ninh hơi nhíu mày, "hương vị của rượu này có gì đó khác lạ." "Được rồi, mời trăng xong cũng nên đi ngủ thôi." Lâm Hạo Vũ bị nét mặt của cô chọc cười, cầm lấy cái ly trên tay cô nói. "Đúng vậy, nên đi ngủ rồi." Phương Tử Ninh ngoan ngoãn nằm xuống. "Cô muốn ngủ trên sàn nhà?" Lâm Hạo Vũ đem cái ly đặt trên bàn, xoay người lại, đã thấy Phương Tử Ninh nằm trên đất. "A... A... Tôi quên." Phương Tử Ninh đứng dậy nhìn xung quanh, sau đó lảo đảo đi về phía giường. Phương Tử Ninh muốn tránh những vật dụng trong nhà, nhưng dường như chúng cố tình chống lại cô, cô đi bên kia, nó cũng sang bên kia cản trở đường đi của cô. "Cẩn thận." Lâm Hạo Vũ kịp thời đỡ lấy cô, trước khi Phương Tử Ninh cùng cái ghế tiếp xúc thân mật. "Có chuyện gì mà gọi tôi?" Đặt Phương Tử Ninh ở trên giường, Lâm Hạo Vũ chuẩn bị trở về phòng của mình. Bịch... Lâm Hạo Vũ vừa mới đụng tay vào cánh cửa, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng động. Theo phản xạ, hắn quay đầu lại nhìn, thấy Phương Tử Ninh đã nằm trên mặt đất rồi. "Ai... Đau...” "Đau ở chỗ nào? Để tôi kiểm tra xem." Lâm Hạo Vũ chạy tới, đem người ngã trên mặt đất ôm lên giường. "Nơi này đau." Phương Tử Ninh chỉ chỉ vào bộ ngực bằng phẳng của mình. Ah, vì cú ngã này, cơ bản bộ ngực cô đã dẹp lép, lần này thật sự đã biến thành đồng bằng rồi. Lâm Hạo Vũ nhìn theo hướng tay cô chỉ. Kiểm tra thế nào đây? Lâm Hạo Vũ cười khổ. "Anh ôm tôi ngủ được không?" Không muốn bị rơi khỏi giường lần nữa, Phương Tử Ninh giật ống tay áo Lâm Hạo Vũ yêu cầu. Lâm Hạo Vũ kinh ngạc nhìn Phương Tử Ninh. Cô thật không hiểu, hay căn bản không coi hắn là đàn ông? "Tôi là đàn ông." Lâm Hạo Vũ nghiêm túc nói với người đang nằm trên giường không biết trời cao đất rộng là gì kia. "Tôi biết." Người này thiệt là, ai lại không biết hắn, Lâm Hạo Vũ, là đàn ông, có cần tuyên bố lớn tiếng như thế không? Phương Tử Ninh bực mình xoay người, tiếp theo lại bịch một tiếng … "Á. . ." Không nghĩ tới vừa xoay người một cái, lại tiếp tục rơi xuống sàn nhà. Đều do Lâm Hạo Vũ, tại sao lại đặt cô trên giường! Lâm Hạo Vũ ngồi xuống, muốn đỡ Phương Tử Ninh đang nằm trên mặt đất lên, lại thấy nước mắt cô đang lưng tròng. "Đau lắm phải không?" Lâm Hạo Vũ đau lòng hỏi. Phương Tử Ninh rưng rưng nước mắt, lắc đầu. Nhìn những giọt lệ viền quanh đôi mắt của cô, Lâm Hạo Vũ không đành lòng, buộc phải ôm cô lên giường, bản thân hắn cũng nằm xuống. Vì những rung động của trái tim, hắn quyết định đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng hắn lường trước được, trải qua đêm này sẽ rất gian nan. Đối mặt với cô gái mình yêu mến, muốn hắn ôm trong lòng mà vẫn không loạn? Thật là không nhân đạo! "Ah! Anh đồng ý?" Phương Tử Ninh hài lòng ôm Lâm Hạo Vũ, yên tâm đi vào giấc ngủ. -------------------------------------------------------------------- Đêm, trên thực tế, cũng không khó trải qua như Lâm Hạo Vũ tưởng tượng. Nhìn Phương Tử Ninh yên tĩnh ngủ, Lâm Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm, bất giác trong lòng cũng dâng lên sự thỏa mãn. Trời cao thật biết trêu đùa, khi hắn không thích, hai mươi tám năm sau, lại ban cho hắn một cô bé không hiểu biết gì về tình cảm! Nhưng hắn vẫn muốn cảm tạ trời xanh để cho hắn gặp cô, bởi vì cô cho hắn biết, thì ra mình cũng có một trái tim rực lửa, cũng biết yêu và khát vọng được yêu... "Hạo Vũ... Hoa Anh Đào...” Phương Tử Ninh lẩm bẩm. Lâm Hạo Vũ nghe thấy cô gọi, muốn mở miệng trả lời, lại thấy cô trở mình tiếp tục ngủ. Trong mộng của cô có hắn hay không? Đang suy nghĩ, chân của cô đã gác lên người, đè vào bộ phận quan trọng của hắn. Thượng Đế ơi! Cảm tạ Người quá sớm là một sai lầm của tôi! Lâm Hạo Vũ kêu khóc trong lòng, cẩn thận nhấc chân của cô ra, nhưng lại khiến Phương Tử Ninh bất mãn, cô trở mình, cả cơ thể đè lên người Lâm Hạo Vũ. Giờ phút này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng những đường cong tinh tế trên người cô, làn da mỏng manh và khuôn mặt cô đang áp vào hõm cổ hắn, hơi thở cô thơm mát như hoa lan. Đỡ cô nằm xuống, Lâm Hạo Vũ ra khỏi giường, hít thở đều để làm dịu cơ thể đang khô nóng của mình. Cô lúc nào cũng có thể dễ dàng khơi dậy nhiệt tình của hắn! Lâm Hạo Vũ vừa chuẩn bị quay lại giường, đã nghe bịch một tiếng, lịch sử một lần nữa lại tái diễn. "Ai... Đau...” "Tử Ninh." Lâm Hạo Vũ kinh hãi, lập tức chạy tới. Chứng kiến người nằm trên đất vẫn đang chìm vào giấc ngủ, sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra chứ? Trái tim Lâm Hạo Vũ đang treo lơ lửng cũng tạm thời trở về vị trí cũ. Ai, tại sao không ngăn cản cô uống rượu, hiện tại là cô ngã, nhưng nỗi đau lại ở trong tim hắn. Hắn nhẹ nhàng ôm cô, hai người nằm lại trên giường. Ôm cô trong lòng thật ấm áp, đó là một loại cảm giác yên tâm hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua. Nhìn cô đã "Biết thân biết phận", ánh mắt của hắn thật lâu không thể rời đi. Cuối cùng hắn chống không lại cơn buồn ngủ xâm nhập, ngủ thật say, có điều, khi đang ngủ, đôi tay của hắn vẫn không quên ôm cô thật chặt, không để cho cô bị thương tổn nữa. ----------------------------------------------------------------------- Ôi, Đau đầu quá! Đây là cảm nhận đầu tiên của Phương Tử Ninh sau khi tỉnh dậy. Cảm nhận thứ hai là chiếc giường này thật thoải mái... Đợi chút, sao kỳ vậy? Cô phát hiện, cái gối của cô đang chuyển động. "Ắc!" Phản ứng chậm chạp, cuối cùng cô cũng phát giác, đầu mình kê lên không phải gối, mà là…….lồng ngực Lâm Hạo Vũ, nhận thức này làm cô thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì, cô hoàn toàn yên tâm về hắn. "Chào buổi sáng." Lâm Hạo Vũ bị tiếng la của cô làm thức giấc. Nheo cặp mắt bởi chưa thích ứng với ánh sáng, mái tóc rối bời cùng chất giọng trầm thấp vào buổi sáng, thoạt nhìn, anh ta có vẻ đẹp huyền ảo như từ trong địa ngục bước ra. Trong sách không phải đều nói, một người đàn ông cùng một phụ nữ bị nhốt trong một phòng thì nhất định sẽ như củi khô gặp lửa bốc cháy phừng phừng sao? Tại sao hiện tại cô không hề có tổn thất? Phương tử Ninh nhìn trên người mình mặc dù quần áo nhăn nhúm như cải bắp nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Trong đầu xuất hiện ý nghĩ này. Ắc? Nhưng cô là một cô gái trong sạch, tại sao có thể muốn những thứ này! Có điều nhắc tới cũng đúng, với vóc dáng của mình, làm sao có thể khiến Lâm Hạo Vũ nổi lên thú tính được ? Phương tử Ninh chán nản cúi đầu, nhìn bộ ngực ngực bằng phẳng của mình. "Có thể cho tôi biết cô đang suy nghĩ gì?" Lâm Hạo Vũ nhẹ nhàng hỏi Phương Tử Ninh. "Tôi không sao." "Hôm nay, chúng ta sẽ đi tham quan suối nước nóng." Lâm Hạo Vũ hy vọng cách này sẽ làm cô vui vẻ, bởi vì khi cô không vui, hắn cũng chẳng vui vẻ gì. "Tốt!" Rất nhanh, Phương Tử Ninh đã vứt bỏ những buồn phiền. Tất cả đều thuận theo tự nhiên là tốt rồi, buồn phiền cũng vô ích, bận tâm làm gì? Lâm Hạo Vũ nhìn vẻ mặt Phương Tử Ninh hưng phấn không thôi, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Chương 4 Kết thúc tour du lịch đi Nhật Bản ngắm hoa Anh Đào, Phương Tử Ninh cùng Lâm Hạo Vũ trở lại Đài Loan. "Con đã về rồi." Vừa đến nhà, Phương Tử Ninh lập tức lớn tiếng, chỉ sợ người nhà không biết cô trở lại. "Về rồi sao, Nhật Bản có đặc sản gì không?" Mẹ Phương cầm cái nồi; Ba Phương cầm tờ báo; Phương Lâm đang gõ bàn phím laptop, tất cả đồng thanh hỏi. "Anh hai, em biết rõ anh lo lắng cho em, nhưng tay anh luôn gõ bàn phím là có ý gì? Em chưa nghe nói có quốc gia nào lấy việc gõ bàn phím vi tính làm nghi thức chào mừng?" Phương Tử Ninh không hiểu nhìn tay Phương Lâm vẫn đang gõ trên bàn phím. "Đúng rồi, con trai, nghi thức này ở nước nào, có thể nói cho mọi người biết để nâng cao kiến thức?" Mẹ Phương cười trêu nói. "Con...” Phương Lâm gãi gãi đầu. Hắn đang viết luận văn tốt nghiệp, nghe tiếng kêu của em gái, trong lòng sốt ruột, nên mang luôn cả laptop ra ngoài, "Con... Con đang sửa bàn phím." Cuối cùng cũng tìm cho mình một lý do để thoát thân. "Vậy sao?" mẹ Phương ranh mãnh hỏi. "Có quà tặng gì không, cho anh xem một chút." Phương Lâm lớn tiếng hỏi, lẩn tránh sự quan sát của Mẹ Phương. "Có chứ, đây đây đây, mời xem...” Phương tử Ninh lấy ra một bình hoa Anh Đào được ướp lạnh, "Hoa Anh Đào chính hiệu Nhật bản nha, còn tươi nguyên." "Thôi! Con cho rằng mọi người đều giống như con, phát sinh tình yêu với Hoa Anh Đào sao?" Cả nhà không có hứng thú tản đi. Quà tặng chưa đủ tốt sao? Phương tử Ninh nhìn bình hoa Anh Đào không được hoan nghênh trên tay, không phải chứ! Đây là quà tặng tốt nhất rồi. Hơn nữa cô vẫn là học sinh nha! Làm gì có nhiều tiền mà mua những quà tặng có giá trị. Thiệt là! --------------------------------------------------------------------- Lâm Hạo Vũ chỉ đi Nhật Bản có một tuần, mà văn kiện đợi ký duyệt trên bàn làm việc của hắn chất đống gần như muốn chạm tới nóc nhà. Nhưng dù bận rộn như vậy, hắn vẫn có thói quen dậy sớm đưa Phương Tử Ninh đi học. Xe vừa dừng trước cửa nhà họ Phương, thì Phương Tử Ninh cũng vừa bước ra. Hắn luôn tính toán thời gian rất chính xác. "Chào buổi sáng." Lâm Hạo Vũ dựa vào xe nhìn Phương Tử Ninh nói. "Chào buổi sáng, anh có khỏe không?" Phương Tử Ninh phát hiện hôm nay nhìn Lâm Hạo Vũ rất bơ phờ. Sao thế nhỉ? Bình thường hắn luôn có vẻ mặt rất phấn chấn nha! "Không sao." Lâm Hạo Vũ giúp Tử Ninh cài dây an toàn, cô luôn luôn mơ màng, vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ cài dây an toàn. "Nếu như anh bận, không cần phải đưa tôi đi học, dù sao trước đây tôi đều tự mình đón xe." Nhìn hắn có vẻ rất mệt, trong lòng cô dâng lên một tia đau lòng. "Bài tập về nhà làm tốt chưa?" Lâm Hạo Vũ không trả lời, trái lại còn hỏi cô. "Cũng không có vấn đề. Đừng lo lắng, có anh trai tôi giúp đỡ." Phương Tử Ninh trong lòng cảm thấy băn khoăn. Hắn tốn thời gian và tiền bạc đưa cô đi du lịch, lại còn phải lo lắng việc học hành của cô. "Tìm một nơi để ăn sáng." Sau đó, Lâm Hạo Vũ dừng xe ở một cửa hiệu ăn sáng bên cạnh trường học. Vào tiệm ăn sáng, hai người ngồi xuống, Phương Tử Ninh kêu mì thịt bò, mà Lâm Hạo Vũ chỉ gọi một tách cà phê. "Uống cà phê không tốt cho sức khỏe của anh" Phương Tử Ninh nhìn Lâm Hạo Vũ nói. "Tôi không có cảm giác ngon miệng." Lâm Hạo Vũ nhấp một hớp cà phê nói. "Trên phương diện công việc hay tình cảm?" Phương Tử Ninh hỏi. Đàn ông nói không có cảm giác ngon miệng, không phải không hài lòng với công việc, thì chính là tình cảm không như ý rồi. Nếu là phụ nữ lại khác, phụ nữ có thể vì giảm cân hoặc vì ra vẻ yểu điệu mà nói không có cảm giác ngon miệng... Dù sao cũng rất nhiều lý do a! Phương Tử Ninh thật không hiểu, tại sao họ không muốn thưởng thức hương vị của những món ăn ngon nhỉ? Lâm Hạo Vũ chỉ nhìn cô, không trả lời. "Trong sách không phải nói, đàn ông ngoại trừ hai phương diện này, còn có chuyện phiền lòng nào khác sao?" Chẳng lẽ cô nói sai rồi? Thấy Lâm Hạo Vũ vẫn im lặng, cô không còn cách nào khác, đành cúi đầu thật thấp tiếp tục ăn mì thịt bò của mình. "Anh thật không cần thử một chút? Mì thịt bò ở tiệm này rất nổi tiếng nha." Yên lặng như vậy làm cô thật sự không chịu nổi, liền tiếp tục mở miệng. "Không lừa anh, anh thử một miếng đi." Phương tử Ninh cố gắng trêu chọc để Lâm Hạo Vũ mở miệng, gắp lên một miếng thịt bò đưa tới trước mặt hắn, chờ hắn há miệng. Lâm Hạo Vũ rất nể tình ăn. "Tôi không lừa anh, đúng không?" Phương Tử Ninh chờ đợi biểu hiện của hắn. Lâm Hạo Vũ khẽ cười, gật đầu, coi như cho cô đáp án. "Chú Dân, thêm một tô mì thịt bò nữa" Phương Tử Ninh nhìn chủ tiệm, lớn tiếng gọi. Lời của cô, ông chủ đã nghe thấy, bạn học cùng lớp mới vừa bước vào tiệm ăn sáng, cũng nghe thấy, tất cả quay đầu nhìn lại. Oa! Rất đẹp trai, đẹp trai quá! Tử Ninh câu được anh ta khi nào? "Tử Ninh." Bốn bạn học nữ vây quanh cô gọi. "Là các bạn a! Ngồi đi, hôm nay anh ấy mời khách." Phương Tử Ninh vừa nói vừa chỉ Lâm Hạo Vũ ngồi đối diện. "Không giới thiệu cho chúng tôi biết một chút sao?" Một bạn học nói. Bữa sáng tạm thời có thể không ăn, nhưng trai đẹp không thể bỏ qua, huống chi người đàn ông trước mắt này lại là trai đẹp trong tất cả các trai đẹp nha. "Lâm Hạo Vũ." Phương tử Ninh giới thiệu ngắn gọn, "các bạn tự giới thiệu mình đi." nói xong, cô tiếp tục tấn công tô mì thịt bò của mình. Các nữ sinh ra sức tự giới thiệu mình với Lâm Hạo Vũ. Sở Lâm lấy cùi chỏ hích hích Phương Tử Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Bạn trai của bạn sao?" "Không phải, chúng tớ chỉ là bạn tốt. Anh ấy đẹp trai, hoàn hảo như thế, làm sao để ý tớ được!" Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại nổi lên một tia cảm giác khác thường. "Vậy tất cả mọi người đều có cơ hội à nha?" Sở Lâm nói, thật không hiểu Tử Ninh, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai như vậy, lại không biết tự mình giữ lấy. Lâm Hạo Vũ lịch sự đối đáp với mấy nữ sinh kia, có điều, hắn căn bản không nghe được các cô giới thiệu cái gì, hắn chỉ quan tâm đến Phương Tử Ninh. Mặc dù đã sớm biết rõ, trong cảm nhận của cô hắn chỉ là bạn bè bình thường, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra sự thật đó, vẫn khiến trái tim của hắn rơi xuống đáy vực. Chờ bốn nữ sinh giới thiệu mình xong, Lâm Hạo Vũ cũng đứng lên, lịch sự nói lời tạm biệt. "Xin lỗi, tôi không có thời gian. Các bạn cứ từ từ thưởng thức" Nói xong, tính tiền rời đi, để lại bốn nữ sinh vây quanh Phương Tử Ninh hỏi đủ thứ chuyện. "Tớ đi trước." Uống xong ngụm nước cuối cùng, Phương Tử Ninh vội vàng chạy đi. Nếu không, bốn cô nàng cứ vây lấy cô, làm sao cô chịu được! ------------------------------------------------------------------- Trong lớp học, mọi người hầu như đã về gần hết, chỉ còn lại Phương Tử Ninh chậm rãi thu dọn mấy quyển vở trên bàn. Cô đợi mọi người về hết rồi mới đi ra, gần đây không thể giải thích được, có rất nhiều người ái mộ theo đuổi làm cô chạy trối chết, ngay cả hội trưởng hội học sinh, Kiến Hi, cũng tiếp cận cô một số lần, phiền muốn chết. "Tử Ninh, bạn thật may mắn nha! Hai người đàn ông đẹp trai nhất thế kỷ này đều theo đuổi bạn. Nghe nói, bạn đã cùng hội trưởng hội học sinh của chúng ta qua lại, vậy Lâm Hạo Vũ làm thế nào?" Sở Lâm quan tâm nhất đến vấn đề này. Buổi sáng, sau khi gặp Lâm Hạo Vũ, cô có thể cảm nhận được tâm tư của hắn, một cô gái đần độn như cô, đối với những cảm xúc mơ hồ lẫn lộn này, cô không hiểu được. Rốt cuộc, trong mắt hắn, tình ý ấy là gì? "Tớ với Hạo Vũ là bạn tốt, hơn nữa tớ cùng Kiến Hi không có qua lại với nhau." Phương Tử Ninh thu dọn xong cặp sách, chuẩn bị lách người đi. "Nếu bạn không cần, tặng anh ta cho tớ nha." Sở Lâm nói. Kiểu đàn ông đẹp trai, chững chạc như thế, Phương tử Ninh lại không biết phân biệt tốt xấu, không bằng tặng cho Sở Lâm cô là được rồi, cô nhất định sẽ quý trọng. "Tử Ninh." Trần Kiến Hi đi vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, cũng làm cho Phương Tử Ninh thành công thoát khỏi sự oanh tạc của Sở Lâm. "Bạn học Trần" Thấy Trần Kiến Hi, phương Tử Ninh liền muốn chạy. "Đi cùng xe nha." Trần Kiến Hi rất chủ động, một tay xách cặp của cô, tay kia kéo cô đi ra ngoài. "Sở Lâm...” Vẻ mặt Phương tử Ninh buồn bã nhìn Sở Lâm, cứ như vậy bị Trần Kiến Hi kéo ra khỏi lớp học. --------------------------------------------------------------- Sáng ngày thứ hai, Phương Tử Ninh vừa bước ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Trần Kiến Hi đứng đó đợi cô. "Chào buổi sáng." Phương Tử Ninh lịch sự hướng tới hắn gật đầu, dù sao cũng trốn không thoát. "Chào buổi sáng. Tối qua ngủ ngon giấc không?" Trần Kiến Hi cầm cặp sách trên tay cô, rồi kéo cô đi đến trạm chờ xe buýt. "Bình thường.” Phương tử Ninh trả lời. Thật ra, tối qua cô ngủ không ngon giấc lắm, suy nghĩ tới nát óc cũng không hiểu, tại sao thoáng một cái, mình lập tức trở thành bạn gái Trần Kiến Hi. Hôm qua bất quá đi cùng hắn về nhà, sau đó hắn liền tuyên bố hắn là bạn trai của cô, thật kỳ lạ! Phương Tử Ninh đột nhiên cảm thấy có người quan sát cô, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy gì hết. Phương Tử Ninh thầm mắng mình quá đa nghi. "Lên xe." Trần Kiến Hi nhắc nhở Phương Tử Ninh. Phương Tử Ninh lên xe buýt ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện chiếc xe đối diện bên đường rất quen thuộc, hình như là của Hạo Vũ, nhưng chưa kịp nhìn rõ, xe buýt đã chạy đi. Không hiểu tại sao, trong lòng Phương Tử Ninh đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát. Ngồi trong xe, Lâm Hạo Vũ thu hồi ánh mắt. Hắn nhịn không được lại tới, điều này đã trở thành thói quen của hắn, chỉ tiếc là, có một người đã cùng cô đi học, xem ra thói quen này của hắn cần phải thay đổi lại. Có lẽ, mong ước của cô nhất định là cần một người có thể giúp cô cầm cặp sách, cùng cô ngồi xe buýt, cùng ăn cơm. Suy cho cùng, bọn họ dù sao cũng cùng tuổi, lại là bạn học, suy nghĩ sẽ giống nhau. Như vậy, đến tột cùng, trong lòng cô, hắn có vị trí như thế nào? ------------------------------------------------------------------------------- Mùa xuân trôi qua, mùa hè lại tới. Trong mấy ngày nay, Trần Kiến Hi đều cùng Phương Tử Ninh đi học, cùng ăn bữa trưa, cùng nhau về nhà, sự việc trải qua một cách tự nhiên, mọi người đều nghĩ rằng bọn họ là một đôi. Cuộc sống trôi qua một cách bình thường như thế, Phương Tử Ninh thỉnh thoảng cũng nhớ đến Lâm Hạo Vũ. Nhưng kỳ thi tuyển sinh cũng sắp đến, cô không thể lúc nào cũng nhớ hắn, tốt hơn nên học bài cho giỏi, Kiến Hi đã nói, cô và hắn nhất định phải cùng đậu vào đại học T. Cô cũng không hiểu tại sao tất cả mọi chuyện đều do Trần Kiến Hi quyết định, cô dường như không có lý do để phản đối. Gần đây cô có xem một số cuốn sách nói về tình yêu, trong sách đều nói tình yêu đầu tiên là ngọt ngào nhất, nhưng tại sao cô cùng Kiến Hi ở chung một chỗ lại không có cảm giác này? Bọn họ như thế này thật sự là đang yêu sao? Hôm nay nhà Kiến Hi có chuyện, nên hắn về trước. Đeo cặp sách đi ra khỏi trường, Phương Tử Ninh vốn định ngồi xe về nhà, không biết tại sao, đột nhiên muốn gặp Lâm Hạo Vũ, hi vọng hắn có thể cho cô một sự khích lệ nho nhỏ trước kỳ thi. Tính thời gian, bọn họ tối thiểu đã ba tháng không gặp mặt rồi. Nói là làm, Phương Tử Ninh quyết định đi tìm hắn! Đi tới cao ốc Trung Nhật, cô đi về phía bàn tiếp tân bày tỏ ý định. "Em gái nhỏ." Vừa tính nói chuyện với nhân viên bàn tiếp tân ý định muốn tìm Tổng giám đốc của họ, Đường Duyệt từ đâu xuất hiện liền gọi Phương Tử Ninh. "Anh không đi Châu Phi sao?" Thấy Đường Duyệt, Phương Tử Ninh trêu đùa nói. "Không có, thật khiến em thất vọng. Đến tìm Hạo Vũ sao?" Đường Duyệt cười hỏi. "Đúng vậy." Giờ phút này, cô thật sự rất muốn nhìn thấy hắn, chỉ có điều, cô không hiểu nổi, tại sao ý nghĩ này lại mãnh liệt như vậy, cũng không muốn tìm hiểu lý do tại sao. "Anh ta đang tiếp khách. Muốn đến phòng làm việc của anh chơi một chút không?" Đường Duyệt hỏi. Hắn cũng muốn biết giữa cô và Tổng giám đốc xảy ra chuyện gì. Hạo Vũ gần đây tâm trạng không tốt, nhìn rất mệt mỏi, toàn bộ sức lực, tinh thần đều tập trung vào công việc, căn bản cũng không quan tâm tới cơ thể của chính mình có chịu được gánh nặng này mãi hay không, làm hắn vô cùng lo lắng, Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cho rằng nguyên nhân nhất định xuất phát từ Phương Tử Ninh. Đến phòng làm việc của anh ta chơi một chút cũng tốt, đỡ phải trải qua thời gian chờ đợi nhàm chán. Phương tử Ninh không có ý phản đối, theo sát Đường Duyệt đi lên lầu. ------------------------------------------------------------------------- Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_8 Phan_9 Phan_10 end Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK